Ký Ức – Dzoãn Vân
Ai trong chúng ta cũng có một vùng ký ức trong cuộc đời. Ký ức về tuổi thơ, về mái nhà thân quen, về người thương, về gia đình, về công việc, về những nơi đã đi qua hay chỉ là một lần dừng lại. Có ký ức như một cơn gió nhẹ thoảng qua, rồi vì thấy một điều gì đó, cơn gió ấy tràn về. Có ký ức như một vết khắc mờ, lâu lâu vô tình chạm phải và có ký ức lại như một vết cắt, mãi hoài không chịu lành, đeo đẳng cả đời người.
Dạo này không hiểu sao tôi cứ lẩn thẩn với mớ ký ức hỗn độn xa gần… Cứ như cái gì ngọ ngoạy không yên. Cũng lâu rồi chẳng viết gì cho ra viết. Cứ thấy cái gì rồi nỗi nhớ lại mon men trở dậy, viết vội theo cảm xúc nhất thời.
Sài Gòn đang mùa mưa, chiều nào trời cũng chuyển cơn vần vũ, có khi trút nước, có khi lại lất phất, lâm thâm cả chiều, có khi thì đang đen kịt, gió lại đùng đùng đẩy từng cụm mây tan nhanh. Mưa làm tâm mình sao sao đó. Tôi bỗng thèm viết, những cóp nhặt ký ức, chợt nhớ, chợt quên, coi như làm quà tặng cho cái tuổi thất thập cổ lai hy này… Và bên cạnh mở ký ức ấy cũng có những cảm xúc của hiện tại, đan xen nhau, bất chợt.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.