Hà Nội – Dấu Xưa, Phố Cũ
Uông Triều không phải “người con ruột thịt” của Hà Nội, hai mươi tuổi anh mới đến Hà Nội lần đầu, ở Thủ đô năm năm đại học, dời đi mười năm xa cách rồi quay trở lại. Dẫu vậy, điều đó càng khiến Uông Triều dành cho Hà Nội một “tình yêu của dân tỉnh ngoài” như chính anh tự nhận. Hà Nội với anh là đôi chút ngỡ ngàng, lạ lẫm, lúc thì thích thú, khi thì bực tức nóng giận vì cái sự ồn ào, ngột ngạt của nó.“Với lý do chính đáng như vậy, độc giả xin đừng đòi hỏi quá nhiều ở tôi, tôi không phải là nhà viết sử Hà Nội, không phải nhà địa chí hay ẩm thực… tôi biết nhiều người làm việc đó giỏi hơn mình. Tôi nhìn Hà Nội vừa xa, vừa gần. Xa bởi vì kiểu quan sát của tôi, gần là vì tôi đã sống với Hà Nội, hít thở, ăn uống, chơi bời với nó. Hà Nội đến giờ vẫn cho tôi sức hấp dẫn dù tôi thoả thuê trong phố hàng ngày. Những trang viết của tôi vừa gợi dư vị thương nhớ, một chút cảm thông, một vùng dĩ vãng, một dải liên giao với đời sống hiện đại”.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.