Cô Gái Thứ Ba
Cánh cửa mở ra cà người hầu được huấn luyện bài bản của ông George, bước vào. Anh tỏ vẻ cung kính và hơi có phần hối lỗi. Anh ho và thấp giọng báo, “Một …” anh dừng lại, “… một cô gái trẻ đến xin gặp ạ.”
Poirot nhìn anh ngạc nhiên và tỏ vẻ không mấy hài lòng.
“Tôi không tiếp khách vào giờ này kia mà”, ông trách.
“Tôi biết, thưa ngài”, George nhã nhặn.
…
“Cô ấy có nói lý do vì sao muốn gặp tôi không?”
“Cô ấy có nói …” George phát âm các từ một cách miễn cưỡng như muốn xin lỗi trước về những gì mình sắp nói, “rằng có muốn tham khảo ý kiến của ông về một vụ giết người cô ấy có thể đã gây ra.”
Hercule Poirot nhìn sững. Đôi hàng lông mày của ông nhướng lên, “Có thể đã gây ra? Cô ấy không biết chắc sao?”
“Đó là những gì cô ấy nói, thưa ngày.”
Poirot nhìn anh ngạc nhiên và tỏ vẻ không mấy hài lòng.
“Tôi không tiếp khách vào giờ này kia mà”, ông trách.
“Tôi biết, thưa ngài”, George nhã nhặn.
…
“Cô ấy có nói lý do vì sao muốn gặp tôi không?”
“Cô ấy có nói …” George phát âm các từ một cách miễn cưỡng như muốn xin lỗi trước về những gì mình sắp nói, “rằng có muốn tham khảo ý kiến của ông về một vụ giết người cô ấy có thể đã gây ra.”
Hercule Poirot nhìn sững. Đôi hàng lông mày của ông nhướng lên, “Có thể đã gây ra? Cô ấy không biết chắc sao?”
“Đó là những gì cô ấy nói, thưa ngày.”
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.