Hôm Ấy Cùng Nhìn Qua Ô Cửa Sổ Văn Phòng Chúng Ta Đã Mỉm Cười
Thế mà, trong văn phòng làm việc, tôi đã đánh mất tên và tuổi trẻ. Chỉ còn lại một ý niệm vô danh dang dở, những con đường tắc chật người xa lạ và những nuối tiếc vụng về.
Tôi không dám buồn, cứ buồn là sẽ gục ngã. Tôi học cách sống với nó…
Trên bầu trời của mình, tôi tìm thấy chính mình, không phải vì mình đã trưởng thành hay còn trẻ dại, mà chỉ đơn giản là được sống với tất cả những gì mình tin tưởng bằng lý trí và lòng nhiệt thành.
Bạn thân mến, chưa bao giờ là muộn để sống cho tuổi trẻ bằng trái tim nhiệt huyết và lí trí tỉnh táo. Hãy nắm lấy tay tôi, bước vào một văn phòng khác, nơi mà…
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.