Người Đàn Bà Vùng Gió
Nếu đến sớm hơn 1h thì đã mình nàng cả thang máy, nhưng làm sao kiếm cho ra 1 chiếc taxi ở Manhattan vào cái buổi sáng mưa này của tháng Chín năm 1975? Nàng đã đợi xe bằng cả một thế kỷ ở đại lộ Madison rồi tất tả chạy ngược con phố 77. Ướt át, khó chịu, nàng liếc nhìn những người chung quanh. Có người nào xuống trước tầng 10 không? Không, hy vọng vô ích.
Chiếc thang máy kẽo kẹt nhích dần lên cao trong các khu nhà có các văn phòng của Carnegie Hall. Một sự căng thẳng, một nỗi lo âu gần như sờ nắn được đang diễn ra quanh nàng. Ngoài người coi thang máy, ở đây toàn những người đàn bà trẻ, u ám và lặng lẽ. Mỗi người trong họ đã lớn lên với sự tin chắc mình là cô gái đẹp nhất ở trường, ở thành phố quê hương hay ở bang mình.
Buổi sáng đó, cuối cùng họ tới gần được cái mục đích đã nhiều năm mơ ước. Họ được Lunel một hãng nổi tiếng và có uy tín nhất trong các hãng người mẫu hẹn gặp.
– Cô Casey đã hỏi tôi là có thấy cô ở đâu không – ngường coi thang máy nói với Fauve – cô ấy đợi cô ở trên lầu.
– Cám ơn bác Henry – nàng thụt đầu xuống vai, hai chục cặp mắt hướng về nàng, những cái nhìn thiếu nhã nhặn. Họ đánh giá so sánh vẻ nhìn nghiêng của nàng với họ, xét nét nàng suốt từ đầu đến chân để tìm ra một khuyết tật. mọi người đều thấy nàng có vóc dáng cao ráo, đẹp và màu hung rực rỡ tỏa ra từ bộ tóc tuyệt diệu của nàng.
– Cô là người mẫu phải không? – Cuối cùng cô gái đứng cạnh Fauve hỏi giọng ghen tỵ
– Không, nhưng tôi làm việc ở đây.
Fauve nhìn thấy một sự vơi nhẹ chung quanh và nàng trở lại như vô hình. Ngay khi cửa mở, nàng hấp tấp ra khỏi thang máy, và bước vội vào hãng không ngoái đầu lại.
Nàng biết rất rõ cái gì đang đợi những người đàn bà trẻ nọ; họ sẽ đứng vào cuối những hàng người đã hình thành cách đây nửa giờ. Bằng cách ấy, Maggi Lunel, bà ngoại Fauve, người thành lập hãng cách đây 40 năm, tuyển những cô người mẫu. Trong hàng nghìn người dự tuyển hằng năm trình diễn qua hãng, người ta chỉ chọn khoảng 30 cô. Những người dự tuyển ít ai chịu hiểu là sắc đẹp không thôi thì chưa đủ.
Ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao, Casey d’ Augustion, người phụ giúp Fauve đang lật giở tờ tạp chí Vogue. Cô ta nhìn nàng, ngạc nhiên. Dáng người bé nhỏ, tóc uốn xoăn, Casey nhiều tuổi hơn Feuve, tuy cũng chỉ mới hai lăm.
Việc gì xảy ra thế? Người ta có cảm tưởng như cậu bị cảnh sát vũ trang rượt đuổi – Cô ta nói, vui thích vì dáng vẻ của Fauve.
– Không phải là cảnh sát vũ trang mà là một lũ đàn bà… Mình vừa bị một lô những người dự tuyến dồn vào một góc thang máy chật cứng.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.