Phía Nào Sương Thôi Rơi
– Nhà văn Võ Thị Xuân Hà –
Một câu chuyện tình, khi chúng ta nghĩ rằng đó là người đi săn rớt xuống một cái vực, ngộp thở vì sợ thì hóa ra nàng lại đang ngộp thở vì yêu. Những câu chuyện “ vụn vặt” ấy hóa ra lại thành những biến cốt thần kỳ, thành “ trăm năm cô đơn” của Marquez mà khi xuất hiện làm mọi người bàng hoàng mà nền văn chương của thổ dân da đỏ chinh phục châu Âu bằng cái “thực” pha với cái “huyền bí”của một thực tại. Sự pha trộn của cái sờ mó được với cái thơ mộng.
Đó là cái cách mà chúng ta vẫn thấy, ví như anh chàng người yêu hỏi Dương, lúc trưa hè, “khi hai người ngồi dưới tán cây me già. Dương có bỏ đàn bò để về thành phố với anh không? Em còn cha nữa. thì sau này mình đưa cha về thành phố. Anh thấy Dương khổ thế này, anh thương em lắm Dương ơi. Đàn bà con gái…” trích truyện ngắn Triền đồi nắng rát.
Truyện ngắn của nhà văn xứ Tây Nguyên Niê Thanh Mai, À, mà trong tiếng Ê đê, “Mai” chính là chị, người chị gái tảo tần trong những ngôi nhà dài phố núi mù sương…
Nhà thơ Lê Vĩnh Tài
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.